Vợ của ta là quận chúa
Phan_13
"Ân? Cô nương này thực xinh đẹp, không phải người bổn trấn a?" Lý thúc híp
mắt, miệng toe toét cười quan sát Tấn Ngưng đang đứng sau lưng ta.
"Lý thúc hảo." Học ta, Tấn Ngưng cũng ấp úng lên tiếng chào hỏi.
"Ngươi ngồi xuống cho ta! Còn không hạ xong ván này, nếu không thì ngươi
cấp tiền đi, bằng không đừng mong đi." Đúng vậy, kẻ cứng đầu này đúng là sư phụ ta.
"Còn hạ? Đồ đệ ngươi trở về kìa!" Lý thúc chán ghét nhìn sư phụ ta liếc một
cái.
"Đừng nói lảng sang chuyện khác! Ngươi... Ân? A Thành? Thật là đã về rồi?"
Rốt cục ý thức được sự tồn tại của ta, sư phụ nét mặt kinh ngạc.
"Vâng, con đã trở về." Ta nói.
Trước đây ta từng nghĩ rất nhiều lần, ta sẽ dùng ngữ khí nào nói với sư phụ
những lời này đây. Sau khi trải qua bao nhiêu gian nan, đứng trước sư phụ rơi nước
- 194 -
mắt, cau mày, dưới ánh chiều tà chiếu rọi, ta sẽ hướng sư phụ tuyên cáo mình cuối
cùng đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sư phụ sẽ vỗ vỗ bờ vai ta và nói "Hảo đồ nhi",
chẳng hạn như vậy. Nhưng giờ, ta lại vô cùng bình thản. Hơn nữa hoàn toàn chẳng có
chút ngữ khí nào báo cho lão nhân kia, đúng, ta đã trở về.
"Lương đại phu." Tấn ngưng mặt mỉm cười hướng sư phụ hành lễ, vẻ u sầu
vừa nãy đã không còn, dường như nàng rất cao hứng khi thấy sư phụ ta bình yên.
"Đừng đừng đừng, lão phu chịu không nổi đâu..." Sư phu vội vàng đứng dậy,
đỡ lấy Tấn Ngưng, tựa như còn ngại Lý thúc ở đây, chỉ đơn giản nói: "Cuối cùng
ngươi đã đến rồi."
"Các ngươi cứ tán gẫu đi, ta vào trong điếm trông coi." Lý thúc ở trấn vốn
kinh doanh một gian tạp hóa.
"Sư phụ, y quán làm sao vậy?" Đợi Lý thúc đi rồi, ta chẳng quan tâm gì khác,
chỉ vội vàng hỏi.
"Y quán? A... Đốt." Sư phụ híp mắt vuốt vuốt chòm râu dê của mình, bình t ĩnh
nói.
"Đốt?" Ta đâu cần đáp án ngắn gọn như vậy!
"Ân, đốt." Sư phụ gật gật đầu.
"Lương đại phu, là có người muốn hại ngài phải không?" Tấn Ngưng hỏi.
- 195 -
"Điều đó không có khả năng." sư phụ một bên lắc đầu một bên tấm tắc miệng:
"Lão phu bình thường hành thiện tích đức, ban ngày đi đứng đường hoàng, nửa đêm
không sợ quỷ ma gõ cửa, chưa bao giờ làm việc trái với lương tâm, quyên tiền so với
xài tiền đều nhiều hơn. Ngươi cứ hỏi nam nữ già trẻ ở trấn này, người nào không biết
ta là một người quanh minh chính đại? Như thế nào lại có người muốn hại lão phu
đây."
Nói thì đúng thật là hay, nhớ lại nãy ai còn đòi hồi cờ vậy.
"Vậy y quán như thế nào bị đốt thành như vậy?" Không muốn để sư phụ có
dịp nói khoe khoang, ta vội vàng hỏi vào trọng điểm.
"A... Việc này..." Sư phụ gật gật đầu, lại vuốt vuốt chòm râu dê của hắn,
"Ngươi biết là, vi sư đều phái các ngươi đi xa, nay y quán nhân công không đủ. Nhất
là ngươi, A Thành..." Sư phụ đột nhiên nhìn ta chằm chằm —— Sao chứ, chẳng lẽ
ngài định nói hỏa do ta phóng??
"A Thành, không có ngươi ở bên cạnh tiêm thuốc, quả nhiên là không được
a." Sư phụ nói.
"Đừng nói những việc đó, con chỉ muốn biết... Chờ một chút," ta hình như đã
hiểu, "Không phải là sư phụ chính ngài tự mình tiêm thuốc, sau đó..."
"Cũng không thể nói là tiêm thuốc..." Nói rồi sư phụ quay lưng đi, như có điều
khó nói, "Kỳ thật là đêm qua, ta đột nhiên cảm thấy thân mình không được sạch,
muốn tắm rửa một chút. Ở quán lại không có người, chẳng còn cách nào khác, vi sư tự
mình đốt nóng nước tắm. Mà đốt nóng nước tắm cùng tiêm thuốc giống nhau, ngươi
đều phải canh chừng bên cạnh, không thể phân tâm. Đối đãi với mọi người cũng phải
như vậy, nhân sinh..."
- 196 -
"Mời về chủ đề." Ta liếc mắt.
"Ngay lúc vi sư đi nhà vệ sinh, hỏa, cứ như vậy thiêu cháy."
...
"Phóng hỏa cuồng!" Ta buột miệng nói ra.
"Càn rỡ!" Sư phụ thực tức giận vung tay áo, "Làm đồ đệ mà có thể nói chuyện
với sư phụ vậy sao? Có hiểu cái gì gọi là ‘một ngày vi sư cả đời vi sư’ không? Quỳ
xuống cho ta!" Ta ngẩn người, nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của sư phụ, chẳng còn
cách nào khác, chỉ cúi đầu quỳ xuống.
Hoàn toàn bên ngoài câu chuyện, Tấn Ngưng muốn đến khuyên can sư phụ:
"Lương đại phu..."
"Quận chúa, thỉnh ngài ngồi, lão phu đây là đang dạy đồ đệ, việc nhà." Một
bên ý bảo quận chúa ngồi vào bên cạnh, sư phụ cũng tự mình tọa lên chiếc ghế trước
mặt ta.
Tựa như ta là kẻ đại nghịch bất đạo, sư phụ thở dài, đưa ngón trỏ tay phải hơi
hơi hướng lên không trung rồi nói: " A Thành, nhớ năm đó, trước cửa y quán ta nhặt
được..."
Lại nữa rồi…
- 197 -
Ngoại trừ cố ý lược bớt phần để ta nữ giả nam trang, còn lại một chữ cũng
không lọt. Tấn Ngưng đứng ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng nhìn ta, thừa dịp trong giây lát
sư phụ hai nhắm mắt lại lải nhải, ta hướng nàng làm mặt hề tỏ ý mình không sao cả,
rồi trong nháy mắt sư phụ mở mắt ra, ta lại khôi phục biểu cảm nghiêm túc.
Tấn Ngưng bị ta chọc, không khỏi nhấp nhẹ miệng cười trộm. Nhìn thấy Tấn
Ngưng vì nén cười mà hơi hơi đỏ mặt, ta đột nhiên hiểu được cái từ miêu tả nữ tử
"Thẹn thùng" rốt cuộc là gì. Đó là cảm giác hóa tuyết bưng ở trên tay, là đem ô mai
ngậm vào trong miệng, là cảm giác khiến cho lòng người rung động. Đột nhiên, trong
đầu lại nhớ tới những việc mấy ngày nay khi ở cùng Tấn Ngưng. Tấn Ngưng vì thoát
ly vương phủ mà thương tâm, Tấn Ngưng bị ốm đau quấy nhiễu, Tấn Ngưng tươi cười
vì những việc nhỏ nhặt... Giờ phút này dù bị sư phụ càm ràm, nhưng ta lại ý thức được,
mọi điều Tấn Ngưng làm dù chỉ là nho nhỏ trong nháy mắt, ta đều nhớ rõ rành mạch.
"Ngươi rốt cuộc có đang nghe hay không hả?!" Đột nhiên có tiếng bạo rống,
ngón trỏ của sư phụ đã ở ngay trước mũi ta.
Hoảng sợ, ta không biết nên phản ứng thế nào.
"Hừ! Ta xem ngươi về sau làm được công trạng gì!" Sư phụ tức giận gào lên
câu chấm dứt.
"Tạ ơn sư phụ dạy bảo." Ta cũng vội vã diễn nốt đoạn tuồng vui này.
"Ân, đúng rồi." sư phụ tựa hồ nhớ ra cái gì đó, "Tam Thất đại sư đâu?"
Tam Thất đại sư? Tam Thất? A, hòa thượng kỳ quái kia.
- 198 -
"Có lẽ, vẫn ở bên ngoài?" Ta suy nghĩ một chút. Hình như khi rời khỏi y quán,
ta vẫn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, nhưng bởi đang rất sốt ruột, nên hoàn toàn không
để ý đến.
"Ai da, ngươi, làm sao ngươi không sớm nói cho vi sư biết!" Sư phụ lại vung
tay áo, cứ như vậy ồn ào hướng ngoài phòng chạy ra.
Lão tử đầu, nếu ta dám ngắt ngang, phỏng chừng ngươi sẽ lải nhải đến ngày
mai mất. Ta mím chặt miệng, muốn đứng lên nhưng lại không nghĩ chân đã tê rần, lảo
đảo thiếu chút nữa ngã, lại được một đôi tay đúng lúc vịn chặt, Tấn Ngưng đứng ở bên
cạnh nhẹ giọng nói: "Cẩn thận."
Cảm nhận hương khí trên người Tấn Ngưng rất gần, ta sửng sốt.
Hồn vừa phiêu đãng đi rong, b ỗng chốc đã được người này kéo về.
Ai.
【 37 】
Giờ đây Tấn Ngưng đang ngồi trong xe ngựa của Tam Thất, còn Tam Thất thì
bộ dạng tự nhiên đang an ổn ngồi ở đầu xe ngựa.
Còn ta bị sư phụ kéo đi nói chuyện.
Không biết sư phụ vừa cùng Tam Thất nói qua gì, chỉ biết vừa từ trong nhà
bước ra, sư phụ liền tiếp đón đưa quận chúa lên xe ngựa, rồi dẫn ta tới nơi hẻo lánh
- 199 -
này. Vẻ mặt sư phụ cực kỳ nghiêm túc, không chờ ta đặt câu hỏi, hắn nói một câu
khiến ta sững sờ ngay tại chỗ : "Kỳ thật, y quán là do người khác đốt."
"Cái gì?" Ta không hiểu sư phụ muốn biểu đạt cái gì, chẳng phải hắn vừa nói
y quán là chính hắn không cẩn thận đốt sao?
"Chuyện này tuyệt đối không được để quận chúa biết, bằng không sẽ khiến
quận chúa càng không an lòng." sư phụ cúi thấp đầu, nghiêm túc đến độ quên cả vuốt
râu mép của mình, "Là có người lợi dụng khi vi sư ngủ, đã phóng hỏa y quán."
"Chẳng lẽ..." Lẽ nào thật sự có người muốn đưa chúng ta vào chỗ chết?
"Lén lút như thế, hẳn là kẻ có tử thù với Vương gia, cũng có thể là kẻ trước
mặt Hoàng thượng vu tội Vương gia cướp ngôi." Sư phụ nói.
Ta gãi đầu: "... Người khẳng định thật sự không phải lỗi do người chứ?" Nói
không chừng vì không có ai nhìn thấy, sư phụ lại đổi trắng thay đen...
Vừa nghe ta nói như vậy, sư phụ trợn mắt trừng trừng: "Tiểu tử, ngươi càng
ngày càng không biết lớn nhỏ!"
Nhìn thấy sư phụ lại muốn tức giận, ta bước lên phía trước lảng sang chuyện
khác: "Sư phụ, người làm sao biết là những người đó làm?"
"Đêm đó, người đến phóng hỏa không phải là người ta từng biết. Bọn hắn chí
ít có ba người, xem ra đã sớm lên kế hoạch, hơn nữa võ công cũng cao cường. Nếu
không phải lão phu cũng có võ công, vừa nghe tiếng động, liền nghĩ biện pháp tránh
bọn hắn và trốn thoát, không chừng cũng sớm vùi thân trong biển lửa." Sư phụ nét mặt
- 200 -
thổn thức, trong ánh mắt vẫn còn thấy được vẻ sợ hãi.
Kỳ thật khi vừa nhìn qua tình trạng y quán, ta luôn canh cánh trong lòng. Y
quán bị cháy sạch không còn chút gì, thậm chí không nhìn ra được mồi lửa phát ra từ
đâu. Nói cách khác, đây không phải phát ở một chỗ, mà là phát cùng lúc ở nhiều chỗ
khác nhau, hơn nữa hỏa còn phi thường lớn mới có thể đốt y quán đến hoàn toàn cháy
sạch như vậy. Nếu theo sư phụ nói là bởi đốt nước tắm mà không cẩn thận gây hỏa
hoạn, thì ngoài bếp ra còn chỉ còn một nơi, chính là vựa củi, như vậy cũng không có
khả năng khiến y quán cháy sạch thành thế này.
"Xem ra chúng ta đã bị theo dõi." sư phụ nói xong, thở dài, "Sự tình không lạc
quan như chúng ta tưởng a."
Lạc quan? Quả thực, lúc trước chúng ta chỉ nghĩ là đưa quận chúa tránh đi
một thời gian, chờ lời đồn qua, mọi chuyện sẽ đều yên ổn. Nhưng bây giờ, thậm chí có
người phóng hỏa đốt y quán, cái này có thể coi như lời cảnh cáo, cảnh cáo chúng ta
không cần nhúng tay vào âm mưu tranh đấu triều đình. Lại nhớ tới quận chúa vừa nãy
ở y quán rơi lệ, quả thật không thể đem chuyện này nói cho nàng biết. Nghĩ vậy,
không thể không bội phục sư phụ cẩn thận.
"Bây giờ, chúng ta sẽ tới Tự miếu của Tam Thất đại sư tạm lánh, y quán đã bị
đốt, chúng ta cũng không thể ngu ngốc ở lại trong trấn." Sư phụ nói, nhìn Tam Thất
đang ngồi trên xe ngựa xa xa.
Trong khoảng khắc này, ta không biết nói gì cho phải.
"A Vân, A Mộc bọn hắn cũng đang trên đường đến Tự miếu, đến lúc đó chúng
ta có thể hội họp." Sư phụ lại nói.
- 201 -
"Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh?" Sư phụ nhắc, ta mới nhớ tới bọn hắn.
Quả thật vừa về tới trấn đã không yên ổn, đối mặt với y quán bị đốt thành đống phế
tích, trong đầu sớm đã trống không.
"Ân." Sư phụ thản nhiên thuyết.
Thực sự rất muốn hô to "Ân cái đầu của ngươi á" .
Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng ta, sư phụ không nhanh không chậm mở
miệng nói: "A Vân luôn giữ liên lạc cùng vi sư," nhìn theo ria mép cũng bi ết sư phụ
đang đắc ý mỉm cười, "Các ngươi dọc đường đi xảy ra chuyện gì vi sư đều biết rất rõ."
Ta cực kỳ hiểu sư phụ đang chờ mong ta sẽ hỏi hắn dựa vào cái gì cùng A Vân
liên lạc, nhưng nhìn thấy biểu tình của lão nhân này, ta có chết cũng không hỏi một lời,
dù thế nào đi nữa, hắn sẽ tự mình nói cho ta biết thôi.
Cả hai cùng trầm mặc một lúc, không thấy ta có dấu hiệu muốn mở miệng hỏi,
sư phụ lại thong thả nói tiếp: "Vi sư cũng không muốn gạt ngươi, trên thế gian này có
một thứ gọi là 'Dùng bồ câu đưa tin' ." Hắn vừa nói xong, trên tay đã xuất hiện một cái
còi kỳ lạ, không đợi ta mở miệng, hắn liền thổi mấy cái, một con bồ câu trắng như
tuyết không biết từ đâu bay đến đậu trên cánh tay sư phụ.
Giờ khắc này, ta có cần phải vỗ tay khen hắn hay không nhỉ...
Sư phụ một bên buộc mảnh giấy nhỏ lên chân bồ câu, một bên hướng ta nói:
"Bây giờ vi sư muốn báo cho Đại sư huynh của ngươi biết, các ngươi đã đến, quận
chúa cũng bình an vô sự."
- 202 -
"Các ngươi... sẽ dùng bồ câu đưa tin?"
Sư phụ gật gật đầu, sau đó tung bồ câu lên không trung, bồ câu liền đập cánh
hướng nơi khác bay đi: "Đây chính là pháp bảo của vi sư. A Vân cũng không nói cho
các ngươi biết phải không, chuyện này càng ít người biết càng tốt." Chẳng biết hai
thầy trò này muốn giấu diếm cái bí mật vớ vẩn này để làm gì. Nhớ lại suốt đường đi,
Đại sư huynh luôn luôn cực kỳ lạnh lùng, ra là nguyên nhân này, ta âm thầm thở dài.
Bồ câu càng bay càng xa, ta quay đầu chứng kiến sư phụ vẫn còn trông theo
bồ câu vốn đã xa với nét mặt mong mỏi. Dù rất không muốn cắt đứt tình cảm mãnh
liệt của hắn và chim bồ câu kia, nhưng ta nhịn không được hỏi: "Sư phụ, về Tam Thất
đại sư..."
Sư phụ hồi đáp ngay tức khắc: "Về việc đó, ngươi có thể tự mình đến hỏi
hắn."
Cái gì chứ, là hắn kêu ta tới hỏi của ngươi mà!
"A Thành..." Sư phụ đột nhiên xoay người nhìn ta, trên mặt đã khôi phục vẻ
nghiêm túc.
Không cần đột nhiên chuyển đề tài được không.
"Vi sư chỉ có ba các ngươi là đồ nhi, các ngươi giống như là thân nhân của vi
sư vậy." Nghe sư phụ nghiêm túc bày tỏ như vậy, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng ta
cũng có chút cảm động.
"Sư phụ..."
- 203 -
"Bởi vì là người trọng yếu, cho nên vi sư sẽ liều toàn bộ tính mạng này bảo an
che chở cho các ngươi. A Thành, vậy còn ngươi?" Sư phụ xúc động nhìn ta.
"Sư phụ, đồ nhi đương nhiên..."
Không chờ ta nói xong, sư phụ lại nói: "Nếu trước mặt vi sư có một thanh
kiếm đâm tới muốn gây thương tổn, ngươi sẽ dùng thân thể thay vi sư ngăn trở thanh
kiếm này sao?"
Nhìn thấy sư phụ biểu tình nghiêm túc, tuy rằng không biết hắn hỏi như vậy
có mục đích gì, nhưng nếu nghiêm túc tự vấn lòng, đúng vậy, ta sẽ. Sư phụ tựa như
phụ mẫu ta, mạng của ta cũng là sư phụ nhặt được, không có hắn sẽ không có Thành
Nhược Hề ngày hôm nay. Coi như để ta thay hắn chết một trăm lần, ta cũng nguyện ý.
"Vâng, sư phụ, " ta nghiêm túc gật đầu, "Con sẽ."
Sau khi trầm mặc thật lâu, sư phụ vỗ bờ vai ta nói: "A Thành, kỳ thật ngươi
không cần chắn, đẩy ta ra là được rồi."
... Đây là muốn chế giễu sao.
Thật muốn trợn trắng mắt kích động, lại phát hiện gần đây mình càng ngày
càng để mắt vận động quá nhiều.
"Bởi vì chúng ta đều là người trọng yếu của nhau, nếu ngươi vì cứu vi sư mà
tánh mạng không còn, dù có sống sót, vi sư cũng sẽ sống không nổi." Sư phụ nghiêm
túc giải thích.
- 204 -
"Con đã hiểu, sư phụ... Con sẽ đẩy người ra." Ta cố gắng để ngữ khí của mình
không phải là miễn cưỡng.
Sư phụ hít sâu một hơi, lại nói: "Giờ đây, vi sư muốn ngươi dùng tâm tình thề
sống chết bảo hộ vi sư này, để bảo hộ quận chúa."
Ta có chút nghi hoặc nhìn nhìn sư phụ.
"Trước đây khi vi sư quyết định trợ giúp Vương gia một tay, cũng đã có ý định
đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên. Để ba đồ đệ các ngươi phải lâm vào cảnh nước sôi
lửa bỏng, cũng không phải ý muốn của vi sư. Nhưng, vi sư hi vọng các ngươi sẽ tha
thứ cho sự tuỳ hứng này. Lần này khác trước, ngộ nhỡ các ngươi..." Tựa hồ không
dám nói ra, sư phụ suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nói chung, A Thành... Ta hi vọng ngươi
có thể bảo vệ tốt quận chúa." Nói xong, tĩnh lặng chờ ta trả lời.
"Con sẽ, sư phụ." Ta kiên định nói.
"Vậy mới là hảo đồ nhi." Sư phụ nở nụ cười tươi hiếm thấy, vui mừng vỗ vỗ
bờ vai ta, "Đi thôi." Nói xong quay đầu, hướng xe ngựa đi đến.
Trông theo bóng lưng sư phụ, trong lòng ta dường như cảm thấy ấm áp.
Không chờ ta kịp hồi tỉnh tinh thần, sư phụ bỗng nhiên dừng lại, không xoay
người, chỉ chậm rãi nói: "Nhược Hề, ngươi từ nhỏ đến lớn, vi sư chưa từng dạy ngươi
điều gì, giờ đây vi sư dạy ngươi một điều, hãy dùng tánh mạng của mình để bảo hộ
người trọng yếu. Đây cũng là một nghĩa sống trong cuộc đời." Nói xong, sư phụ vẫn
không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
- 205 -
Dùng tánh mạng của mình, để bảo hộ người trọng yếu.
Sư phụ, con sẽ.
【 38 】
Ngồi trên xe ngựa đã được bảy ngày. Không nói đến ta lớn lên như nam nhân
khỏe mạnh mà mông còn muốn nát, nói chi đến Tấn Ngưng thân thể của thiên kim
quận chúa. Bình thường vốn mặc gấm vóc lụa là, giờ quận chúa chỉ đơn giản vải thô
bố y, nhưng cũng chẳng che lấp được lệ chất thiên sinh của nàng, khiến ta nhìn thấy
mà hảo đau lòng. Từ khi bắt đầu lên xe, dù có vất vả nàng cũng không nói ra một lời.
Ta đem quần áo làm thành một cái đệm lót đưa cho nàng ngồi, nhưng khuyên hơn nửa
ngày, nàng cũng không chịu. Cuối cùng đến khi sư phụ lên tiếng khuyên nhủ, nàng với
vẻ mặt áy náy mới chịu ngồi lên. Nhưng ngồi không bao lâu, lại dời vị trí, đem đệm
êm tặng cho sư phụ ta, cung kính tặng cho lão nhân gia tọa, một chút kiêu ngạo của
quận chúa cũng không hề có.
Thấy lão nhân kia bướng bỉnh, chết cũng không ngồi lên đệm, Tấn Ngưng liền
đưa tầm mắt hướng về phía ta.
Không để nàng kịp mở lời, ta ngay lập tức nở nụ cười toe toét: "Trong xe
buồn quá, ta ra đầu xe ngồi."
Sau đó rời đi.
- 206 -
Phía ngoài thùng xe, Tam Thất thong thả điều khiển ngựa chạy, gió vi vu thổi
quất lên khuôn mặt mỉm cười của hắn, quang cảnh này thật khiến người ta cảm thấy
yên bình. Chẳng lẽ người học Phật đều là ung dung tự tại, Thái Sơn dựng ở trước mắt
cũng không hề kinh hãi? Ta liếc nhìn Tam Thất, từ khi ta xuất hiện hắn vẫn chưa có
bất kì phản ứng nào, hắn hình như chỉ lớn hơn ta ít tuổi, nhưng sư phụ lại gọi hắn là
đại sư, có thể thấy được thân phận của hắn không tầm thường. Lại nhớ tới hắn từng
trong khách điếm ăn nhiều thịt dê, liền không khỏi hoài nghi tín ngưỡng của hắn."Thí
chủ có thể xếp ta vào loại hòa thượng khác, có thể nói rằng hoá duyên nhất định phải
làm đến nơi đến chốn, nhưng đối với bần tăng mà nói, những điều đó là hoàn toàn vô
nghĩa.", có thể nói ra như vậy, đây nhất định không phải là một hòa thượng đơn giản.
Có lẽ, bình thường ở Tự miếu hắn vẫn ăn gà ăn vịt, lúc vui vẻ có khi lại ngồi uống Nữ
nhi hồng, không cẩn thận lại cũng có thê tử, hay thậm chí có khi là tam thê tứ thiếp
rồi... Ta không nhịn được le lưỡi, Thành Nhược Hề, ngươi đang ở đây suy nghĩ bậy bạ
gì vậy.
"Ân... Cái kia... Sư phụ nói ta tới hỏi ngươi." Trông theo phong cảnh đang
lướt qua ven đường, ta gãi đầu mở miệng nói.
"Cái gì?" Vẫn đang híp mắt cười nhìn hướng phía trước, Tam Thất thản nhiên
hỏi.
"Sư phụ vì sao lại nhường ngươi đi tìm chúng ta? Ngươi là ai? Làm sao ngươi
lại biết tới ta?" Bao nhiêu nghi vấn đang ngổn ngang trong lòng ta đều nói hết.
"Ta không phải bảo ngươi đi hỏi sư phụ ngươi sao?" Tam Thất trả lời. Thật là
muốn bức ta phun huyết.
"Chính là hắn lại nói ta tới hỏi ngươi!" Tâm tình ta không kiên nhẫn thoáng có
- 207 -
chút kích động.
"Ha ha." Giống như kẻ ngốc cười cười, nhưng Tam Thất không nói thêm điều
gì.
Được rồi, ta đầu hàng. Gặp được cổ quái hòa thượng như hắn, là ta bất hạnh.
Không muốn nói tới mấy vấn đề này nữa, ta quay đầu hướng nơi khác tự mình
thưởng ngoạn phong cảnh.
"A Thành à," Không ngờ, hắn đột nhiên lại mở miệng khi ta chẳng còn hứng
thú tìm hiểu, thanh âm cố ý trầm thấp, "Ngươi rồi cũng sẽ biết, ta là ai, ta vì sao biết
ngươi, và sư phụ ngươi vì sao để ta tới tìm ngươi."
"Chỉ có điều không phải bây giờ thôi, phải không?" Ta thay hắn nói ra lời
ngầm.
"Thông minh." Tam Thất gật đầu.
Không phải thông minh, mà là ý tứ của ngươi biểu lộ quá rõ ràng mà thôi.
Suốt dọc đường không nói thêm điều gì.
Tự miếu ở nơi rừng sâu núi thẳm.
Dĩ nhiên là phải xây ở nơi rừng sâu núi thẳm rồi.
Tuy ta từ bé chỉ sống trong một trấn nhỏ, cũng chẳng là nơi thành thị to lớn
- 208 -
như kinh thành, nhưng rừng sâu núi thẳm, ta từ trước đến giờ thực chẳng muốn đi.
Thứ nhất, rừng sâu núi thẳm trời vừa tối liền đen ngòm một mảnh, hoang tàn vắng vẻ,
làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông; Thứ hai, rừng sâu núi thẳm muỗi
và côn trùng đặc biệt nhiều, hơn nữa con nào cũng to bằng cả nắm tay, mà thể chất của
ta vốn là đặc biệt hút muỗi cắn; Thứ ba, đến rừng sâu núi thẳm, đặc biệt lại cùng sư
phụ, dám chắc có khi phải đọc kinh sám hối, hay lại——
"A Thành, lại đây." Vừa tới nơi, thậm chí cả Tự miếu trông như thế nào còn
chưa thấy rõ, sư phụ đã hướng ta gọi lại.
"Chuyện gì sao?" Vừa đỡ Tấn Ngưng xuống xe, vách hành lý lên lưng, chuẩn
bị kéo thanh trọng kiếm kia vào miếu ta đã ngẩn người.
"Lại đây."
...
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian